Người đăng: Thu Trang   Ngày: 24/08/2021   Lượt xem: 1086

Thật ra thì, những người làm nghề viết chân chính, mới thực sự là người hiểu rõ viết lách là một công việc rất khó khăn.

Còn những gã tay ngang, non nớt như tôi thì lại thấy con chữ đến với mình rất dễ dàng. Tôi nghĩ gì thì tôi cứ tự nhiên viết thứ đó ra giấy một cách tràng giang đại hải. Mà không nhất thiết phải theo một trật tự Logic hay câu từ trau chuốt nào cả.

Tôi có thể viết vào bất cứ thời điểm nào và bằng bất cứ thứ gì tôi đang cầm trên tay.

Hễ có ý tưởng là tôi viết, viết liền tay và liên tục. Đôi khi chúng thực sự rất nhảm nhí, nhưng tôi biết, không viết được gì mới thực sự là nỗi ám ảnh lớn nhất.

Thành thật mà nói, những ngày còn ngờ nghệch, chẳng có chút mong cầu hay toan tính được hơn gì sấc. Thì bài viết nào của tôi cũng chất lượng và được hưởng ứng khá nồng nhiệt.

Nhưng bạn biết rồi đấy, gần đây tôi làm kinh doanh. Vừa khởi nghiệp, phải cùng lúc viết và phê duyệt nội dung cho ba bốn website mà số lượng bài đăng các bạn Cộng Tác Viên gửi về ngày một dày. Thì tôi lại thấy mình chẳng viết được gì ra trò hoặc đáng để chính mình ngồi đọc lại chứ chẳng nói gì đến những người khác.

Nhưng kỳ lạ là, những thứ mà tôi coi như rác ấy, lại đang mang về cho tôi khá nhiều tiền bạc.

Kiếm được 5 – 700K một ngày cho mỗi bài viết hoặc hơn thế nữa cũng là điều dễ hiểu. Vì tôi dùng thứ ngôn ngữ gọi là “Siêu Văn Bản” để điều hướng hành vi của người dùng và dẫn dắt họ đến quyết định mua hàng mà.

“Những gì các bạn không thể nhìn thấy, phần lớn đều chi phối những gì bạn có thể nhìn thấy.” Rõ ràng thì điều này rất khó hiểu với hầu hết người đọc, không chỉ riêng bạn đâu.

Nhưng với bọn làm nghề Lập Trình như chúng tôi, thì khái niệm cơ bản đó lại chẳng có gì quá cao siêu.

Điểm khác biệt, nếu có, giữa tôi với dân trong ngành có lẽ nằm ở điểm: Tôi luôn biết cách làm cho những thứ tưởng chừng phức tạp, khó nhằn như thế trở nên đơn giản và gọn gàng hơn.

Và sau khi phát hiện ra mình có thêm khả năng viết lách, không những thế lại còn viết khá tốt và trôi. Thì tôi cũng đã dự đoán trước, rồi những ngày bận rộn như thế này sớm muộn gì cũng đến. Chỉ là không dám nghĩ chúng lại đến nhanh và dễ dàng như vậy mà thôi.

Nhưng tôi biết, bất cứ gã khờ nào khi mới bắt đầu tham gia vào cuộc chơi, thì cũng đều gặp được chút ít may mắn khởi đầu như vậy. Những tay chơi đỏ đen thường là người hiểu rất rõ điều này.

Có câu: “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ,” viết ra thì hàm ý chung cũng chỉ có vậy.

Bây giờ, khi tôi bắt đầu cảm thấy viết lách là một công việc khó khăn, chứ chẳng giản đơn và tuỳ tiện như trước nữa. Thì tôi cũng đã bắt đầu ý thức rõ, mình đang xem nó như một công việc chính thức và nghiêm túc.

Viết nhật ký, hay một dòng trạng thái đơn thuần cũng có thể xem là “nội dung.” Nhưng nội dung đó phần lớn là cho chúng ta đọc lại. Còn nếu như phải viết một bài cho khách hàng, trang web hoặc Fanpage của họ.

Thì bạn biết rồi đấy, không chỉ phải hiểu sản phẩm, hiểu khách hàng và khách hàng của họ…Chúng ta còn phải làm nhiều thứ hơn thế nữa.

Phải đầu tư bao nhiêu thời gian để bạn cảm thấy những gì mình được trả là xứng đáng?

Cả tôi và bạn đều chẳng thể nào mà biết được, nhưng khách hàng thì họ sẽ biết ngay thôi. Chỉ cần một chiến dịch Quảng Cáo thì đo lường được kết quả ngay ấy mà.

Việc của chúng ta, là hãy cố gắng làm thật tốt và đừng quan tâm gì mấy đến kết quả. Nếu quá chú tâm vào đó, thì bạn cũng sẽ gặp phải sai lầm giống như tôi trong hiện tại. Sai lầm đó là: “Quá cầu toàn nên chẳng viết được gì.”

Tôi luôn đặt ra những mục tiêu quá cao, đòi hỏi quá nhiều vào bản thân mình, nên đôi khi rất dễ lâm vào tình trạng chán nản khi những điều không như ý diễn ra.

Cũng may mà tôi đã kịp thời tỉnh táo lại.

Ngoài kia có quá nhiều thứ sẽ dễ dàng làm cho chúng ta xao nhãng, nhưng viết lách sẽ giúp bạn lấy lại được sự tập trung. Thông qua việc quan sát những suy nghĩ vẫn còn mông lung của bản thân và viết chúng ra, bạn sẽ tìm thấy câu trả lời đúng đắn nhất cho việc tiếp theo mà mình nên làm.

Vậy nên, nếu như ai đó hỏi tôi: “hôm nay viết gì?”

Thì có lẽ tôi sẽ chỉ trả lời đơn giản và ngắn gọn thế này thôi: “Tuỳ ý suy nghĩ, tuỳ ý viết ra.”

Viết dở, không sao cả, vẫn hơn không viết gì phải không?

(Fb Trịnh Quân)

(1 ratings)

Tags: suy nghĩ, tùy ý, viết ra