Người đăng: Thu Trang   Ngày: 06/11/2020   Lượt xem: 629

Mình nghĩ chúng ta cần những lời bộc bạch với chính mình, giống như 1 lời tuyên ngôn với bản thân đại diện cho lý do duy nhất mà chúng ta bắt đầu làm điều gì đó. Trên bất kì con đường nào mà bạn theo đuổi, sẽ có vô vàn lý do để bạn bỏ cuộc, nhưng chỉ có 1 lý do để bạn tiếp tục đi. Và đây là những lời mình đã viết khi quyết định bắt đầu theo đuổi việc viết lách.

Tôi bắt đầu hứng thú với việc viết không phải vì tôi học giỏi môn Văn

Thời còn đi học, tôi chỉ là đứa thuộc top điểm văn cũng nhàng nhàng, chẳng có gì nổi bật cả. Hồi ấy, tôi dành phần lớn thời gian rảnh chỉ ở nhà “dán mắt” vào cái tivi Sony đời cũ màu bạc, dày cộp. Dù công nghệ chưa được tân tiến, nhưng không vì thế mà cản trở thời gian thưởng thức điện ảnh của tôi. Tôi đam mê điện ảnh đặc sắc mỗi tối thứ Sáu, điện ảnh chiều thứ Bảy, tôi xem hết phim này tới phim khác, bất kỳ bộ phim nào được phát trên tivi thời bấy giờ. Vì một lẽ nào đó, điện ảnh đã cuốn hút tôi rất mãnh liệt, để tôi nhập tâm mình hoàn toàn vào từng thước phim, mở ra trong tôi những suy tư và chiêm nghiệm về đời sống từ những hỉ - nộ - ái - ố mà bộ phim mang lại. Khi chúng ta có quá nhiều suy tư, chúng ta sẽ viết. Theo tôi, đó là thứ động lực rất tự nhiên, thôi thúc bất kỳ ai sở hữu phần nội tâm phong phú với nhiều trải nghiệm hay cung bậc cảm xúc.

Dù thời gian này tôi chưa thực sự viết nhiều, nhưng dẫu sao điện ảnh đã là nguồn cảm hứng đầu tiên dẫn lối cho hành trình viết của tôi chớm nở.

Viết để đời sống sâu sắc và đậm đà hơn

Tôi tin ngôn từ có linh hồn của riêng nó, mỗi ngôn từ được viết ra có khả năng lay động tâm can. Tôi cảm thấy may mắn khi tìm thấy 1 người thầy của cuộc đời. Người thầy dạy tôi về thi ca. Người bảo tôi hãy mạnh dạn xé những trang sách khái niệm ngớ ngẩn như “thơ là gì?”, người dạy chúng tôi hãy “seize the day, seize the moment”, người đứng lên bàn và dõng dạc dạy chúng tôi rằng:

“We don’t read and write poetry because it’s cute. We read and write poetry because we are members of the human race. And the human race is filled with passion. And medicine, law, business, engineering, these are noble pursuits and necessary to sustain life. But poetry, beauty, romance, love, these are what we stay alive for.” ( Mr.John Keeting in Dead Poets Society)

Đúng vậy, thơ ca, cái đẹp, sự lãng mạn, tình yêu, chúng ta sống vì những điều đó; tất cả là tinh túy của cuộc sống. Viết là cách truyền tải linh hồn của đời sống vào trang giấy. Trước khi viết, chúng ta cần sống đã, như nhà văn Nam Cao từng tuyên ngôn “Sống đã, rồi hãy viết”. Chất liệu của ngôn từ chẳng phải đều nằm ở đời sống hay sao. Vì vậy, viết lách cho tôi động lực để sống "thực sống", cảm nhận thật sâu sắc, cốt lõi của đời sống. Mài giũa 6 giác quan để nghe, nhìn, chạm, ngửi, nếm, liên tưởng. Viết để khơi dậy linh hồn của vạn vật quanh ta, dẫn lối tâm trí chúng ta đi xa hơn trang giấy trắng.

Nếu nói về tham vọng khi viết, tôi muốn dùng ngôn từ để miêu tả món ăn mà có thể khơi dậy vị giác cho người đọc ngay lập tức. Tôi sẽ viết về món Phở, và phải khiến người đọc muốn phóng thẳng tới quán phở mà xì xụp 1 bát phở bò tái chín ngay lúc đó. Tôi cũng muốn dùng ngôn từ viết về cảm thức của riêng mình về những gì tôi quan sát thấy, mùa màng, cây cỏ, hoa lá. Viết về chúng bằng những ngôn từ đẹp lưu nhiều vấn vương. Và, tôi muốn dùng ngôn từ để bày tỏ lòng mình, để vượt qua âu sầu theo cách nhẹ nhàng, được trải lòng ra trang giấy. Viết để đồng cảm và chia sẻ với nhiều người hơn. Tôi viết vì tôi cần phải viết.

Trong thơ ca Nhật Bản, khi ta sử dụng ngôn từ, là ta đang thực hành một "ngôn cử". Người Nhật tin rằng ngôn ngữ có linh hồn, khi ta sử dụng ngôn từ cũng như đã lay động vào linh hồn ấy - họ gọi đó là "Ngôn linh". Tôi tin tiếng Việt không phải là loại lệ, với tôi, tiếng Việt đầy uyển chuyển, giàu tính thi thơ, nhịp điệu. Và tôi tha thiết muốn viết nên những dòng tản văn đầy chân tình bằng tiếng mẹ đẻ. Tôi viết đơn giản vì tình yêu tiếng Việt, như nhạc sĩ Phạm Duy đã viết "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi" (Tình ca).

Kết

Có 1 cánh cửa để bước vào thế giới nội tâm của chúng ta, đó là ngôn ngữ. Dù bạn lựa chọn diễn đạt bằng lời nói, hay viết lách chăng nữa, nhưng chỉ khi chúng ta tôn trọng và sử dụng tốt ngôn ngữ ta thành thạo nhất và ngôn ngữ nội tâm của chính mình, ta sẽ tạo nên 1 khoảng trời riêng cho tiếng lòng mình được cất lên tự do.

(Nguồn Fb Lê Vũ)

(1 ratings)

Tags: writer, viết lách